| [Thành viên] - Henry kiKhách viếng thăm | |
|
Tiêu đề: Ngồi xuống để không phải bước đi | |
| | | | | | Url bài này : Http://dongthoai.ace.st/t619-topic
Tiêu Đề : Ngồi xuống để không phải bước đi
Blog đang thử nghiệm, nên thường xuyên bị lỗi và nếu bạn thấy lỗi chưa hoàn thiên chổ nào vui lòng nhắn tin cho mình để sữa và khắc phục nhé ------------------------------------------------------------------------
Ngồi xuống để không phải bước đi Tia nắng đầu tiên vượt qua những tán mây rộng và dầy, xé toang màn đêm đen xám, len lỏi qua kẽ hở cửa sổ căn phòng, và nơi cuối cùng ánh nắng ấy tìm đến, là mi mắt của ai kia…Đôi hàng mi hãy vẫn còn ươn ướt, nó đưa tay lên để lau qua rồi nhỏm người dậy, … chào bình minh, 1 ngày mới lại bắt đầu…Bước vào nhà tắm với một khuôn mặt lem luốc- dư tàn của bàn tay quệt ngang má những dòng lệ đêm qua, nó vội vã xả nước để che đi cái sự bất cẩn ấy . Khuôn mặt thiểu não cũng dần trở nên khá hơn nhưng cái đầu nặng trĩu vì suy nghĩ thì vẫn không khá hơn chút nào. Sau khi vệ sinh cá nhân và qua loa bữa sáng, nó nhìn quanh rồi sắp xếp lại căn phòng 1 chút., có lẽ cũng đã lâu rồi nó mới lại dọn phòng, thời gian gần đây nó tập trung nhiều cho việc học thi nên cũng bỏ bê việc dọn dẹp, mà mang tiếng là học thi thôi, chứ thực ra nó cũng đâu đến mức chăm chỉ thế, đầu óc nó hãy còn đang vướng bận vào 1 câu chuyện vô cùng phức tạp… Nhìn trên bàn học 1 đống sách vở bày la liệt mà nó cũng ngán ngẩm, chẳng thể ngờ mình lại là 1 người bừa bộn đến thế…… Khi những giọt mồ hôi đã thấm ướt cổ áo, cũng là lúc ông mặt trời đã lên cao hơn khi nãy, và nó hình như nó cũng đã gần hoàn thành cái công việc còn đang dang dở. Ngồi tạm xuống sàn nhà, tìm kiếm 1 vài phút giây thư giãn nghỉ ngơi, nó nhận ra,… mình sắp rời xa Hà Nội. Rồi cũng sẽ vẫn phải trở lại nơi đây để tiếp tục 1 cuộc sống cô đơn vốn đã trở nên quá quen thuộc với nó, nhưng không hiểu sao, lần rời HN này lại không hề giống với những lần nó háo hức về nhà trước đây. Nó sắp xa HN mà lại cứ có cảm giác như sắp xa 1 thứ gì đó to tát và ý nghĩa hơn thế, một thứ mà dường như chỉ rời xa trong phút chốc cũng sẽ không thể thấy lại được…Những dòng tin nhắn gửi tới em đêm qua như vẫn còn in đậm trong tâm trí, cầm chiếc điện thoại lên… rồi lại thở dài đặt xuống, chẳng cần đọc lại hộp thư đến, nó cũng đã thuộc lòng những dòng tin nhắn của ai kia,… nó đang loay hoay không biết phải làm gì trong thời gian này, và trong cả 1 quãng thời gian dài tiếp theo nữa. Nó đã chờ tin nhắn của em, dẫu biết rằng cái tôi trong em quá lớn, e sẽ chẳng bh nhắn tin cho nó cả, những gì em làm cũng chỉ dừng lại ở mức reply tin nhắn của nó mà thôi. Nhưng nó lại cũng chẳng đủ can đảm gửi cho em tin nhắn nào… Mỗi một giây, một phút trôi qua nó lại càng thấy khoảng cách giữa 2 người cứ ngày một được nới rộng. Có lẽ nó chẳng bh trở nên mạnh mẽ hơn được, vết thương trong quá khứ hãy vẫn còn đây, chỉ như mới ngày hôm qua thôi,… nhói đau… và nhức nhối, vết thương ấy đang khiến nó đánh mất dần thứ mà đáng ra đã thuộc về nó. Nhưng cũng chẳng thể làm khác được, nó không dám bước tiếp những bước đi trên con đường này nữa. Sau cái lần vấp ngã ấy, chính xác hơn là nó bị đốn ngã, nó đã cố gắng để gượng dậy đi tiếp, chập chững như 1 đứa trẻ tập đi… từng bước,… từng bước nặng nhọc. có những lúc tưởng như vô cùng mỏi mệt, chỉ muốn dừng lại để nghỉ ngơi, để thôi không cố quên cái quá khứ đau thương kia nữa, để mặc kệ những thứ ấy cứ hành hạ, dằn vặt nó cũng đc,… nhưng không,… làm thế cũng có nghĩa là nó chọn bản án chung thân được chết trong tù, cái ngục tù của 1 con người chưa bao giờ biết quý trọng nó…
| | | | |
|
|
Sat 03 Jul 2010, 18:49 by asian